ĐỨC DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG NHƯ LAI
Đúng thật như thế, chính tôi được nghe : Một thời bấy giờ, đức Bạc-già-
phạm đi độ các nước, đến thành Quảng Nghiêm. Ngài dừng lại ở dưới cây âm
nhạc cùng với tám nghìn vị đại Bật-sô, ba vạn sáu nghìn vị đại Bồ-tát và các
quốc vương, các quan đại thần, các bà-la-môn, các thầy cư sĩ, thiên long bát bộ,
nhân với phi nhân, đông không xiết kể, cung kính nhiễu quanh đức Phật thuyết
pháp.
Con đấng Pháp-vương bấy giờ là ngài Mạn Thù Sư Lợi, nương oai thần
Phật, đương ngồi đứng dậy, hở một vai áo, đầu gối bên hữu quỳ sát tận đất, nhìn
Bạc-già-phạm, chắp tay bạch rằng :
Thỉnh Thế Tôn diễn thuyết danh hiệu chư Phật và những đại nguyện, công
đức tuyệt vời của các đức Phật, cho những người nghe, tiêu hết nghiệp chướng,
vì muốn lợi lạc các loài hữu tình khi tượng pháp chuyển.
Bấy giờ Thế Tôn tán thán đồng tử Mạn Thù Sư Lợi : “Hay lắm ! Hay
lắm ! Lòng đại bi ông khuyến thỉnh ta nói danh hiệu chư Phật, bản nguyện công
đức, bạt hết nghiệp chướng và làm lợi ích, an lạc hữu tình khi tượng pháp
chuyển.
Ông hãy nghe kỹ, ngẫm nghĩ thực khéo, ta sẽ nói đây”.
Mạn Thù bạch rằng : Xin Thế Tôn nói, chúng con thích nghe.
Đức Phật bảo ngài Mạn Thù Sư Lợi : Về phương Đông kia, cách đây hằng hà sa
số Phật độ, có một thế giới tên Tịnh Lưu Ly. Đức Phật hiệu là Dược Sư Lưu Ly
Quang Như Lai, ứng chính đẳng giác, minh hành viên mãn, thiện thệ, thế gian
giải, vô thượng sĩ, điều ngự trượng phu, thiên nhân sư, Phật, Bạc-già-phạm.
Này Mạn Thù ! Khi đức Thế Tôn Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai còn
đương hành đạo Bồ-tát. Ngài đã phát ra mười hai nguyện lớn, khiến cho hữu
tình cầu gì cũng được.